Lang tiếp bước đi vòng sang ngõ vắng Tìm không gian để lắng đọng tâm hồn Cho vơi bớt héo hon loang vầng trán Phả nét sầu trĩu nặng quả tim đơn!
Đường ít xe mà lòng thì tràn ngập Chuyện trần gian từng chập sóng đong đưa Khối thâm tình sớm trưa ngàn ủ ấp Nghĩa tha nhân xây đắp tự bao giờ
Từng khuôn mặt thân thương đầy yêu dấu Từng chuỗi ngày đau đáu vọng trời mây Từng buổi sáng miệt mài nơi kho báu Để dụm dành chữ hậu ở tương lai…
Tất cả giờ đây trở thành kỷ niệm Khiến hồn ma lưu luyến mãi không thôi Áng phù vân một thời trôi trên biển Phút chốc rồi tan biến tận xa xôi…
Ta nhớ! Ta buồn! Ta mãi vấn vương! Bởi chốn ấy nguồn thương còn hiện hữu Nay âm cảnh chu du, mờ định hướng Thì làm sao chẳng vướng sợi sầu ưu
Hỡi vầng trăng! Hỡi anh hồn bất diệt Có nghe chăng thống thiết cõi lòng ta Ở trên kia cửa nhà, tình thân thiết Còn nơi nầy da diết một hồn ma!
Đi! Mà bây giờ biết phải đi đâu Theo ngọn gió bay vào nơi diệu vợi? Hay xuống nước nằm đợi giữa canh thâu? Chờ trăng rụng để gào tung nhức nhói!...
“Nỗi niềm buồn đau của Hồn Lang”
15/10/2016 Nguyễn Thành Sáng
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Bảng trả lời nhanh
* Tối đa độ rộng của ảnh gửi vào bài viết là 750px. * Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình. .: Chọn A /A trên phải khung viết bài là bài viết ở chế độ Preview :. .: Nếu chèn code, hình ảnh có vấn đề thì bỏ chọn A /A :.